Có Những Ngày Tập Gym Mà Lòng Buồn Theo Ánh Mắt
tìm người yêu thật lòng, cô đơn lạnh lẽo, tận cùng cô đơn, tập gym cô đơn, yêu bằng trái tim,yêu bằng tâm hồn,

Chuyện kể về những ngày tập luyện trong sự cô đơn và lạnh lẽo.
Có những ngày tôi đến phòng tập,
Từng thớ thịt vẫn căng, từng xớ cơ vẫn nổi lên dưới ánh đèn trắng,
Từng giọt mồ hôi vẫn chảy theo nhịp tạ nặng, theo tiếng hít thở.
Từ lúc dạy thì tới giờ, cơ thể này vẫn hừng hực khí lực, tinh khí thần vẫn dồn dập, ngọn lửa âm ỉ nhưng dữ dội, không dễ dập tắt.
Nhưng có những hôm…
Ánh mắt tôi buồn.
Buồn một cách kỳ lạ.
Buồn đến mức, dù tiếng nhạc có đập mạnh thế nào,
dù tạ có nặng đến đâu,
dù gương phản chiếu một thân hình vẫn vững chãi rắn rỏi,
thì lòng vẫn có một khoảng trống không thể lấp bằng cơ bắp hay sức bền.
Tôi từng nghĩ: cứ tập chăm chỉ, cứ khỏe lên là đủ.
Nhưng hoá ra có những ngày, cảm giác thiếu vắng một người để đồng hành,
một ai đó tựa vào sau những giờ rèn luyện kiệt sức…
lại khiến mọi nỗ lực trở nên vô hình.
Tôi tập luyện đó, mồ hôi tuông ra đó, nhưng vẫn lạnh, vẫn cô đơn.
Dù tạ có nặng trăm ký, nhưng có những đêm chẳng gồng nổi một nỗi lạnh lẽo cô độc không tên.
Có thể bạn cũng từng như tôi?
Tập gym cho sức khỏe,
Cũng là đang cố giữ cho mình không gục ngã giữa một thành phố nhiều im lặng và hụt hẫng.
Chỉ là đang cố rèn luyện để một ngày nào đó, Người Ấy xuất hiện,
tôi có thể ôm Người Ấy bằng đôi tay thật vững vàng.
Sở dĩ tôi làm tất cả những điều này, cả trang web này, từng bài viết, từng video,
là vì tôi mong một ngày nào đó Cô Ấy, Người Mà Đến Giờ Tôi Vẫn Chưa Biết,
sẽ không phải chịu thêm những tổn thương hay lạc lối nào nữa khi chúng tôi đã tìm thấy nhau.
Vì nếu bây giờ chỉ vì sự im lặng, vì những hụt hẫng không tên, mà tôi buông xuôi,
ngừng viết, ngừng đăng, ngừng chia sẻ khi Người Ấy vẫn chưa kịp tìm thấy tôi,
thì có lẽ mãi mãi Cô Ấy sẽ chẳng thể biết rằng,
đã từng có một người thật lòng đợi Em trên đời này.
Dù chỉ là một hy vọng mong manh, một tia sáng nhỏ nhoi, một tín hiệu bé được gửi đến một vũ trụ rộng lớn,
tôi vẫn chọn ở lại, vẫn chọn viết, vẫn chọn hiện diện,
vì tôi tin rằng một ngày nào đó, nếu Em tìm thấy tôi,
chúng ta sẽ cùng mỉm cười và nói với nhau rằng:
“Nếu không nhờ ngày xưa Anh tạo web, vượt qua bao lần bị cười chê,
thì hôm nay Em đã không thể tìm thấy Anh rồi.”
Ngoài đời thực, bao nhiêu năm nay tôi sống trong tự ti, mặc cảm,
không dám mở miệng tỏ tình ai, không dám để ai biết mình đang mong điều gì.
Tôi đã im lặng rất lâu rồi.
Giờ đây, tôi đã làm những điều mà trước kia mình chỉ dám nghĩ,
Không còn sợ gì nữa, chỉ cần mình thật lòng, chẳng điều gì mình phải sợ,
Không có gì là đúng, cũng chẳng có gì là sai, quan trọng là do cách mình nhìn nhận tiêu cực hay tích cực bằng sự thiện giải.
Hi vọng…
ở một nơi nào đó,
Em sẽ hiểu thấu.
🖇 Nếu bạn từng có cảm giác như tôi, có thể bạn sẽ đồng cảm trong những bài viết này:
=================================
Một ngày nào đó, khi hai trái tim chạm đến cùng một nhịp, thì đây là nơi chúng ta tìm được nhau:
Đăng Khoa 1993
Zalo:
0353942989
Facebook:
facebook.com/KhoaDiaries
Tiktok:
tiktok.com/@khoadiaries
Youtube:
youtube.com/@KhoaDiaries/videos
Các bạn đọc được bài viết này, có thể chia sẻ lan tỏa giúp mình đến với tất cả mọi người, biết đâu ở nơi nào đó, hoàn cảnh nào đó có người thật sự đang tìm mình, chỉ là Người Ấy chưa biết mình làm trang web này gửi tín hiệu kết nối rằng mình cũng đang tìm Người Ấy dù chưa biết Người Ấy là ai. Mình cảm ơn tất cả các bạn rất nhiều.
=================================
Tham gia cuộc trò chuyện