Sài Gòn, Bản Tình Ca Của Ký Ức
nhớ về Sài Gòn xưa, Sài Gòn 1975, Sài Gòn thời 9x, Lời Nguyện Cầu Mong Người Ấy Xuất Hiện, Niềm Tin Thật Lòng, Tình Yêu Thật Lòng,

Sài Gòn - Hồn Nhiên Trong Nỗi Nhớ | Headphone Stereo
Có những đêm, giữa ánh đèn chói lòa của thành phố hiện đại, tôi lặng nhìn ra khung cửa sổ. Sài Gòn hôm nay phồn hoa, rực rỡ, không ngừng chuyển động. Nhưng trong lòng tôi, vẫn vang vọng một Sài Gòn khác, Sài Gòn của những năm tháng cũ, nơi từng nhịp sống là một bản hòa ca dịu dàng, nơi từng con người biết yêu thương, biết sống chậm lại để thưởng thức sự nhiệm màu của những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đáng giá.
Ngày xưa, Sài Gòn không hối hả như bây giờ. Trên những con phố quen thuộc như những con đường Lê Lợi, Chợ Lớn, Hàm Nghi, những khu phố ở đường Phan Xích Long, đường Nguyễn Đình Chiểu, đường Nguyễn Kiệm, bóng cây xanh rợp mát, tiếng cười đùa rộn rã từ những gánh hàng rong hay tiếng xe lam lên mỗi chiều muộn như khắc vào tâm trí tôi một thứ cảm giác bình yên không thể diễn tả. Người Sài Gòn ngày ấy sống chân thành và gần gũi đến lạ thường. Một buổi sáng ra chợ Bến Thành, người ta chẳng ngại mỉm cười chào nhau, chẳng cần quen biết cũng có thể trò chuyện hàn huyên.
Những buổi sáng sớm, từng giọt sương vẫn còn đọng trên những cánh lá, cả thành phố như bừng tỉnh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ. Bà Ba ở góc hẻm bán xôi gói trong lá chuối, thơm mùi nếp mới, luôn kèm theo một câu chúc ngày mới thật lành. Chú Tư chạy xe xích lô thường hay kể về những ngày trẻ, lúc ông còn rong ruổi khắp phố phường, và trong từng câu chuyện ấy, tôi nghe thấy cả một thời tuổi trẻ của thành phố này, sôi nổi nhưng không vội vã, giản dị mà không thiếu tình người.
Còn nhớ những buổi chiều mưa rả rích, Sài Gòn trầm mặc như một bản nhạc buồn. Tiếng mưa gõ trên mái tôn, hòa cùng mùi đất ẩm và hương thơm của những bông hoa dại ven đường, tất cả như đưa tôi trở về những ngày còn nhỏ. Mỗi lần trời đổ mưa, Ba thường kéo tôi ngồi bên cửa sổ, kể cho tôi nghe về những giấc mơ tuổi trẻ của Ông. Trong những câu chuyện ấy, tôi cảm nhận được một Sài Gòn không phải của vật chất xa hoa, mà là của những con người biết mơ mộng, biết yêu thương cuộc đời với tất cả sự chân thành.
Có lần, tôi hỏi Ba: “Ba ơi, sao ngày xưa mọi thứ dường như đẹp hơn?” Ba chỉ cười hiền, vuốt tóc tôi và bảo: “Đẹp vì ngày xưa người ta sống gần nhau hơn, không chỉ gần trong khoảng cách mà còn gần trong tâm hồn.”
Sài gòn hôm nay , dù hoa lệ , nhưng đôi lúc cũng khiến người ta cảm thấy cô đơn vì thiếu sự kết nối giữa những tâm hồn muốn tìm thấy nhau nhưng hiện tại chưa tìm thấy nhau.
Và tôi vẫn giữ trong mình một niềm tin rằng Cô Ấy, người tôi chưa biết tên, người tôi luôn chờ đợi, luôn yêu thương dù Cô Ấy có thể chưa biết đến trang web này, chưa liên lạc đến tôi, một ngày nào đó Cô Ấy sẽ tìm thấy những dòng chữ tôi viết ở đây. Có thể hôm nay chúng ta vẫn còn xa nhau, nhưng tôi tin rằng những gì viết từ trái tim sẽ có ngày chạm tới trái tim.
=================================
Một ngày nào đó, khi hai trái tim chạm đến cùng một nhịp, thì đây là nơi chúng ta tìm được nhau:
Đăng Khoa 1993
Zalo: 0353942989
Facebook: facebook.com/KhoaDiaries
Tiktok: tiktok.com/@khoadiaries
Youtube: youtube.com/@KhoaDiaries/videos
Các bạn đọc được bài viết này, có thể chia sẻ lan tỏa giúp mình đến với tất cả mọi người nhe, mình cảm ơn tất cả các bạn rất nhiều.
=================================
Tham gia cuộc trò chuyện